Trong những tháng gần đây, mình thường rơi vào trạng thái burn out. Có những câu hỏi nảy ra trong đầu mình. Mình có ý nghĩa gì cho cuộc đời này nhỉ Rốt cuộc mình đang muốn gì thích gì. Mỗi ngày cuộc sống lặp đi lặp lại theo một luồng khiến mình cảm thấy ngột ngạt, dần mình càng trở nên vô cảm, thờ ơ với những thứ xung quanh mình. Và rồi mình quyết định … stop.
Mình đặt dấu chấm hết cho công việc hiện tại cũng như là công ty đầu tiên sau 3 năm dài dằng dẵng kể từ khi mình còn ngồi trên ghế nhà trường, để có thời gian một mình nhiều hơn, dẫu chưa có nhiều dự định sắp tới.
Thế rốt cuộc rồi mình đang bị gì ?
Khủng hoảng tuổi trưởng thành? Mình cũng chẳng biết nữa, chỉ là mình muốn tạm dừng cái luồng sống hiện tại. Giờ mình mới thật sự hiểu tại sao có những người có gap year trong sự nghiệp hay trước khi tiếp tục sự học của họ. Còn mình thì gap week =))) mình nghỉ 3 tuần trước khi bắt đầu công việc tại công ty thứ 2 trong sự nghiệp. 3 tuần tuy ngắn ngủi nhưng nó là một khoảng nghỉ đủ để mình chiêm nghiệm lại và hiểu hơn về bản thân.
Trong khoảng thời gian đó, mình bắt đầu viết nhiều hơn. Từ thuở đi học, mình vốn dĩ là một đứa không mặn mà gì với môn văn, thế nhưng việc viết ra giúp mình cô đọng những thứ mình đang suy nghĩ, cũng như giúp trút đi phần nào cảm giác khó chịu trong lòng.
Lượt bỏ
Trong những lúc chán nản, mình thường hay vô thức lướt mạng xã hội, đôi khi vài giờ đã trôi qua, trong người cảm thấy mệt mỏi và chả có việc gì được làm nên hồn. Lúc đó mình vô tình biết đến James - một cậu sinh viên học computer science, có niềm đam mê với các công nghệ cũ, được biết qua các video Study with me cùng với chú mèo Mika của anh ấy trong suốt thời dịch covid. James là một trong những người truyền cảm hứng cho mình rất nhiều, những niềm vui đôi khi nó đến từ những thứ trông có vẻ nhạt nhẻo, và rất bình thường. Phần nào các đồ công nghệ mình mua, chăm sóc cho workspace của mình có một chút ảnh hưởng từ anh chàng này =)).

Dần mình nhận ra, những sở thích, mục tiêu dần dà cũng sẽ thay đổi theo thời gian, mọi thứ đều có điểm kết thúc, kể cả mối quan hệ. Thời gian trôi, chiếc áo yêu thích của mình không còn mặc vừa nữa rồi, dù có tiếc đến mấy, tiếp tục mặc nó chỉ mang đến cảm giác gò bó và khó chịu. Thế bạn còn thích hay không? :))) Đối với mình, nó đã làm tròn trách nhiệm rồi, việc giữ nó lại chỉ khiến tủ đồ chúng ta không thể thêm chiếc áo nào mới khác.
Tái sinh
Thế rồi nếu bỏ đi cái cũ và chấp nhận cái mới sẽ tốt hơn chăng ? Không hẳn. Thế nhưng việc mình bỏ thời gian nhìn nhận và đánh giá lại những gì mình trải qua, giúp mình có thêm những góc nhìn mới về những vấn đề đã cũ. Và việc ép mình phải vào một môi trường mới, giúp mình đa dạng hơn về trải nghiệm, gặp được những người có thể truyền cảm hứng cho mình trong công việc và khiến mình vỡ oà ra một số thứ: hoá ra mình vẫn không biết gì.
You don’t know what you don’t know
Thế nên việc mình viết ra đơn thuần là một cách tự chữa lành, giải trí, tự tạo cảm hứng cho chính bản thân mình, và để cho mình sau này nhìn nhận lại. Bài viết này cũng vậy, nó sẽ trở thành quá khứ của tương lai, dù có chút ngô nghê, nhưng mình tin rằng nó sẽ là viên gạch đầu tiên cho những thứ tốt đẹp sau này, như cái cách con chữ đã làm qua hàng thế hệ thông qua sách vở vậy.